Phong Thuỷ

7 tầng địa ngục và truyền thuyết về canh mạnh bà

7 tầng địa ngục và truyền thuyết về canh mạnh bà

Từ xưa đến nay, chắc hẳn nhiều người từng nghe về câu chuyện nếu muốn đầu thai phải uống canh Mạnh Bà. Đó là thứ canh của quên lãng, xóa bỏ mọi việc ở cõi hồng trần.

Sau khi con người chết mỗi một người đều phải đi qua cầu Nại Hà, Mạnh Bà đều sẽ hỏi có uống canh Mạnh Bà không, nếu muốn qua cầu Nại Hà, thì cần phải uống canh Mạnh Bà. Còn không uống canh Mạnh Bà, thì không qua được cầu Nại Hà, không qua được cầu Nại Hà, thì không được đầu thai chuyển sinh.

Vậy Canh mạnh bà là gì, những cửa ải địa ngục nào mà con người phải trải qua sau khi chết đi, ngày hôm nay các bạn hãy cùng kênh tử vi đi tìm hiểu nhé

Canh Mạnh Bà là gì?

Mã Trung Nguyên, một tác gia nổi tiếng của Đài Loan đã kể lại trải nghiệm về đời trước của mình. Ông nói đời trước mình là cô gái lầu xanh, sau này tự tử mà chết. Ông còn nhớ những trải nghiệm tại thế gian trong đời trước. Ông đặc biệt nhắc tới việc trước khi đầu thai lại, ông đã từng uống một bát canh màu trắng vừa thơm vừa đặc sánh.

Mặc dù lúc đó ông vừa đói vừa mệt, nhưng ông không uống bát canh đó. Kết quả là ông vẫn mang theo ký ức của đời trước tới nhân gian. Bát canh này chính là canh Mạnh Bà trong truyền thuyết. Tương truyền trước khi đầu thai con người phải đi qua cầu Nại Hà và uống một bát canh Mạnh Bà mới được chuyển sinh làm người.

Kỳ thực thời cổ đại đích thị là có một người tên là Mạnh Bà. Bà họ Mạnh, nên mọi người gọi là “Mạnh Bà”. Khi còn sống bà không nhớ về đời trước, cũng chẳng nghĩ tới tương lai. Bà chỉ một lòng một dạ khuyên con người hành thiện. Sau này Mạnh Bà vào núi tu hành, cuối cùng đắc đạo thành tiên.

Bởi lẽ con người thời đó biết được nhân quả đời này kiếp trước nên thường tiết lộ thiên cơ. Cho nên Trời lệnh cho Mạnh Bà làm vị Thần lãng quên. Chức trách của bà là xác nhận rằng tất cả những quỷ hồn đi đầu thai đều không nhớ về mọi chuyện của mình trong đời trước và nơi địa phủ.

Có lẽ dụng ý của trời xanh là hy vọng con người quên đi những ân oán tình thù của mình trong quá khứ. Sau khi chuyển sinh họ có thể đối đãi thật tốt với những người đã kết thúc ân oán đời trước với mình.

Có tới bảy cửa ải sau khi chết con người phải trải để đầu thai sang kiếp khác khi xuống Âm phủ.Tương truyền rằng, Đầu tiên là qua Quỷ Môn quan, rồi đến con đường Hoàng Tuyền dài hun hút, hai bên đường nở rộ hoa Bỉ Ngạn (hoa của cõi bên kia).

Tới cuối đường có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên Hà có một chiếc cầu đá gọi là cầu Nại Hà, đối diện bên kia của cây cầu có một gò đất gọi là Vọng Hương đài.Bên bờ sông còn có một tảng đá, gọi là Tam Sinh thạch (đá ba đời), ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người.

Đi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài nhìn nhân gian một lần cuối cùng, sau đó linh hồn mới đi vào cõi âm tào địa phủ.
Bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà – nơi Mạnh Bà đưa cho mỗi người qua đường một chén canh quên lãng sẽ khiến người ta quên hết tất cả mọi chuyện trên đời.

Ải thứ nhất: Quỷ Môn quan

Sau khi con người chết đi, trước hết là do quỷ sai nơi âm gian Hắc Bạch Vô Thường dẫn ba hồn bảy phách đi, rồi giao cho quỷ Đầu Trâu Mặt Ngựa đẫn đến Quỷ Môn quan –  một quan ải cần phải đi vào cõi âm gian.

Trước Quỷ Môn quan có mười sáu quỷ lớn, truyền thuyết kể rằng Diêm La Vương đã đặc cách chọn ra một nhóm ác quỷ để trấn giữ cửa ải này, họ tra xét vô cùng hà khắc, nghiêm ngặt đối với những vong hồn dã quỷ tội ác đầy mình, bản tính hung ác không đổi; không để cho một ai có thể trà trộn đi qua quan này.

Lúc còn sống bất luận là quan chức quyền quý hay bá tánh bình dân, ai đã đến nơi đây đều cần phải tiếp nhận tra xét, xem xem có mang theo lộ dẫn – giấy thông hành đến quỷ quốc hay không, đây là căn cứ của người sau khi chết đi đến quỷ quốc báo danh.

Lộ dẫn dài 3 thước (90 cm), rộng hai thước (60 cm), được làm bằng giấy mềm màu vàng, mặt trên viết “Lộ dẫn do Phong Đô Thiên Vũ Diêm La Đại Đế phát cho và con người khắp thiên hạ, cần phải đi qua đường này, mới có thể đến Địa phủ chuyển thế thăng thiên”.

Đồng thời, trên mặt lộ dẫn có đóng ba dấu ấn của “thành hoàng Âm ty, phủ huyện Phong Đô”. Phàm là người sau khi chết đưa vào quan tài hoặc trong lúc hỏa táng đốt bỏ nó, thì sẽ theo linh hồn đến Địa phủ.

Ải thứ hai: Đường Hoàng Tuyền 

Qua khỏi Quỷ Môn quan, tiếp đó chính là phải đi qua một con đường Hoàng Tuyền dài đằng đẵng. Hồn phách của người ta đến âm gian báo danh sẽ phải đi một đoạn đường rất dài, qua rất nhiều quan, vì vậy đường Hoàng Tuyền (Suối Vàng) là tên gọi chung đối với những quan và lộ trình này.

Trên đường Hoàng Tuyền có hoa Bỉ Ngạn màu đỏ, từ xa mà nhìn thì giống như là tấm thảm máu trải dài, vì loài hoa này có màu đỏ như lửa nên được ví là “đường lửa chiếu rọi”.

Cũng bởi nó là cảnh vật và màu sắc duy nhất trên con đường Hoàng Tuyền dài đằng đẵng này, nên mọi người cứ đi theo hoa này mà thông đến địa ngục của cõi u minh.Ngoài ra, trên đường Hoàng Tuyền còn có rất nhiều cô hồn dã quỷ, họ là những người dương thọ chưa hết mà chết bất đắc kỳ tử.

Họ đã không thể lên trời, cũng không thể đầu thai, càng không thể đến âm gian, chỉ có thể lang thang trên đường Hoàng Tuyền, đợi đến dương thọ kết thúc rồi mới có thể đến âm gian báo danh, nghe Diêm La Vương phán xét.

7 tầng địa ngục và truyền thuyết về canh mạnh bà

Ải thứ ba: Tam Sinh thạch

Bên cạnh cầu Nại Hà có tảng đá xanh tên Tam Sinh thạch (đá ba đời), chữ trên đá đỏ như máu, mặt trên có khắc bốn chữ lớn “Tảo Đăng Bỉ Ngạn” (sớm đến bờ bên kia). Nghe nói rằng, tảng đá này ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Nhân của đời trước, quả của kiếp này, duyên khởi duyên diệt, đều chất chồng mà khắc trên tảng đá ba đời.

Trăm nghìn năm nay, nó đã chứng kiến sầu khổ và mừng vui, bi ai và hạnh phúc, nụ cười và nước mắt, cho đến hết thảy những món nợ và những tình cảm phải trả của tầng tầng lớp lớp chúng sinh. Đứng trước tảng đá ba đời này là thấu tỏ hết.

Ải thứ tư: Vọng Hương đài

Vọng Hương đài, cũng chính là Thổ Cao đài, nơi có đình Mạnh Bà, là ở phía trước cây cầu, chứ không phải ở phía sau cây cầu. Vọng Hương đài lại gọi là “Tư Hương lĩnh” (đồi nhớ quê).

Ở nơi này, có thể lên đài nhìn về ngôi nhà nơi dương thế, vậy nên nơi đây đã trở thành cửa sổ nhìn về Dương gian của quỷ hồn và Thánh địa, là nơi liên lạc tình cảm giữa người sống và người chết.Truyền thuyết kể rằng, sau khi con người chết rồi, “ngày đầu tiền không ăn cơm nơi cõi người, ngày thứ hai liền qua Âm Dương giới, ngày thứ ba đến Vọng Hương đài, nhìn thấy người thân đang khóc lóc thảm thiết”.

“Trên Vọng Hương đài quỷ hốt hoảng, mắt mở trừng trừng lệ hai hàng. Vợ con già trẻ tựa bên hòm, bạn bè thân quyến trước linh đường”.

Quỷ hồn đến trước địa phủ báo cáo, rất nhớ mong người thân nơi dương thế. Dù cho quỷ tốt giận dữ quát mắng, vẫn nhất quyết muốn lên Vọng Hương đài nhìn về quê nhà, khóc lớn một trận mới hết hy vọng và đi đến “Âm Tào Địa Phủ”.

Theo truyền thuyết, Vọng Hương đài là nơi mà vong hồn nhìn về dương thế tạm biệt người thân một lần cuối cùng. Lại có truyền thuyết rằng, kiến tạo của Vọng Hương đài nơi âm gian rất kỳ lạ, trên rộng dưới hẹp, mặt như cánh cung, lưng như dây cung ngang nhau, ngoài một con đường đá rất nhỏ ra, còn lại đều là núi đao rừng kiếm, hiểm trở vô cùng. Đứng ở trên đó, năm châu bốn biển đều có thể nhìn thấy.

Ải thứ năm: Vong Xuyên hà

Vong Xuyên hà còn gọi “Tam Đồ hà”, chắn ngang giữa đường Hoàng Tuyền và Âm phủ. Nước sông có màu đỏ như máu, bên trong hết thảy đều là cô hồn dã quỷ không được đầu thai, trùng rắn khắp nơi, những trận gió tanh hôi tạt thẳng vào mặt.

Đương nhiên, sau khi con người chết vì để kiếp sau có thể gặp lại người mình yêu thương nhất trong kiếp này, người ta có thể không uống canh Mạnh Bà, vậy cần phải nhảy vào Vong Xuyên hà, đợi trên nghìn năm mới có thể đầu thai.Trong nghìn năm đó, hoặc có lẽ sẽ nhìn thấy người mà mình yêu thương nhất trong kiếp này đi trên đầu, nhưng không thể nói chuyện với nhau, bạn thấy họ, nhưng họ lại không thấy bạn.

Trong nghìn năm đó, bạn nhìn thấy họ hết lần này lại đến lần khác đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà hết chén này lại chén khác, tuy mong họ không uống canh Mạnh Bà nhưng lại sợ rằng họ chịu không nổi cái khổ dày vò nghìn năm trong Vong Xuyên Hà này.Sau nghìn năm, nếu như lòng nhớ nhung của bạn không hề giảm đi, còn có thể nhớ được chuyện của đời trước, vậy thì có thể trở lại nhân gian, tìm kiếm người mà bạn yêu nhất trong đời trước.

Ải thứ sáu: Canh Mạnh Bà

Canh Mạnh Bà còn gọi là Vong Tình Thủy hoặc Vong Ưu Tán, hễ uống vào liền quên hết mọi chuyện của đời này lẫn đời trước. Mạnh Bà phân phát canh Mạnh Bà ở đầu cầu Nại Hà, chứ không phải ở trên cầu.Sau khi con người chết mỗi một người đều phải đi qua cầu Nại Hà, Mạnh Bà đều sẽ hỏi có uống canh Mạnh Bà không, nếu muốn qua cầu Nại Hà, thì cần phải uống canh Mạnh Bà.

Còn không uống canh Mạnh Bà, thì không qua được cầu Nại Hà, không qua được cầu Nại Hà, thì không được đầu thai chuyển sinh.

Mỗi một người trong Dương gian đều có một cái chén của mình ở tại nơi này, canh Mạnh Bà trong chén, thật ra chính là nước mắt chảy suốt một đời của bản thân người ta khi còn sống. Mỗi một người khi còn sống, đều sẽ chảy nước mắt: hoặc vui, hoặc buồn, hoặc đau khổ, hoặc căm hận, hoặc sầu não, hoặc yêu thương…

Mạnh Bà thu giữ từng giọt từng giọt nước mắt của họ lại, đun nấu thành canh, khi họ rời khỏi nhân gian, đi đến đầu cầu Nại Hà, sẽ cho họ uống vào, quên hết yêu hận tình thù khi còn sống, kiền tịnh sạch sẽ, bắt đầu tiến nhập vào Lục đạo, hoặc là Tiên, hoặc là người, hoặc là súc sinh, v.v…

Không phải mỗi người đều sẽ cam tâm tình nguyện uống canh Mạnh Bà. Bởi vì một đời này, sẽ luôn có người từng yêu không muốn quên đi. Mạnh Bà sẽ nói với họ: “Nước mắt cậu rơi vì người ấy đều đã nấu thành chén canh này, uống nó rồi, chính là uống vào tình yêu cậu dành cho người đó vậy”.

Một ký ức được xóa đi sau cùng trong mắt người ta chính là người mà họ yêu nhất trong đời này, uống canh vào, hình bóng người trong mắt dần dần phai nhạt đi, con mắt trong sáng như đứa trẻ sơ sinh.

Uống canh Mạnh Bà rồi, có thể quên đi hết thảy sầu khổ, buồn vui nơi trần thế, chỉ uống canh thuốc của bà, mối thù trong đời này kiếp này sẽ quên sạch đi, đến thế gian làm một con người hoàn toàn mới.Những người mong nhớ, những người thống hận, đời sau đều sẽ là người xa lạ; loại canh khiến người ta gặp nhau mà chẳng biết nhau này chính là canh Mạnh Bà.

Đó là lý do vì sao người ta đến trong cuộc đời này mà chẳng hề nhớ gì về những đời trước. Đó cũng là lý do những đứa trẻ có đôi mắt thơ ngây, trong sáng như thiên thần vì trong tâm trí chúng hoàn toàn trống rỗng.

Hết thảy những người đã từng yêu thương, hết thảy những việc không cách nào buông bỏ, hằng hà vô số những thăng trầm trong cõi hồng trần, đều theo bát canh Mạnh Bà mà dần dần trôi xuống họng rồi mãi mãi ngưng đọng lại, bước đến cầu Nại Hà muốn nói rồi lại thôi, ngoái đầu nhìn lại với đôi mắt ngấn nước và ảm đạm, hóa thành mây khói mà tan biến đi.

Nếu muốn qua Nại Hà, muốn được chuyển kiếp luân hồi thì phải uống canh quên lãng của Mạnh Bà. Khi không uống canh, linh hồn không thể bước trên cầu Nại Hà. Đồng nghĩa với việc linh hồn không được siêu sinh, chuyển kiếp làm người.

Ải thứ bảy: Cầu Nại Hà

“Đi qua đầu cầu Nại Hà, một đi không ngoảnh đầu nhìn lại”.

Cây cầu chia thành ba tầng, tầng trên đỏ, tầng giữa màu vàng đen, tầng dưới cùng là màu đen, càng ở tầng thấp thì càng chật, càng hung hiểm vô cùng. Khi sống làm việc thiện thì đi tầng trên, người nửa thiện nửa ác thì đi tầng giữa, những người hành ác thì chính là đi tầng dưới cùng.

Bên dưới cầu là con sông có vô số cô hồn dã quỷ không được đầu thai; những quỷ hồn chết đuối kia đều là ở trên dưới nhịp cầu hoặc trái phải đầu cầu, mong tìm thế thân cho mình, để bản thân có thể đầu thai chuyển thế.

Những người đi tầng dưới sẽ bị quỷ hồn chặn lại, lôi vào trong sóng lớn bẩn thỉu, bị rắn đồng chó sắt cắn xé, chịu đủ thống khổ dày vò không được giải thoát.Đi qua hết cầu Nại Hà bèn có thể thông đến sáu nơi, tức là đi vào cõi lục đạo luân hồi: cõi người trời, cõi A-tu-la, cõi người, cõi súc sinh (cũng gọi là đường bên cạnh), cõi quỷ đói, cõi địa ngục.

Trong đó, người trời, A-tu-la là cõi người thuộc về ba đường trên, còn súc sinh, ác quỷ, địa ngục thì thuộc về ba đường dưới.Còn về đi về cõi nào, là dựa vào nghiệp thiện ác tích được của vong hồn lúc còn sống mà phân loại. Người thiện nghiệp nhiều luôn luôn sẽ được bố trí ba đường trên, những người ác nghiệp nhiều luôn luôn được bố trí ba đường dưới.

Quá trình đi xuống âm gian của người ta sau khi chết vốn không thông dụng với hết thảy mọi người. Những người tu hành làm thiện nếu như công đức đạt đến viên mãn, sau khi hết mệnh sẽ không phải trải qua quá trình âm gian này mà trực tiếp được Phật tiếp dẫn đến thế giới Tây Phương Cực Lạc.

Những kẻ đại ác làm nhiều việc gian ác cũng có thể sẽ không trải qua quá trình âm gian này, bởi nghiệp lực dẫn dắt mà sẽ bị đánh thẳng vào địa ngục.

Tầng nghĩa ẩn sâu về canh Mạnh Bà

Con người thọ mệnh phải trải qua cuộc hành trình dài mới được luân hồi. Trên chặng đường ấy, tùy vào căn cơ, duyên nghiệp mà linh hồn được quyết định sẽ vào cõi nào. Có người xuống địa ngục chịu khổ đày. Lại có người được luân hồi, đầu thai chuyển kiếp.

Theo như truyền thuyết thì phải uống canh Mạnh Bà mới qua được cầu Nại Hà, mới bước đến cửa luân hồi tìm thân hình mới. Nhưng không phải linh hồn nào cũng chấp nhận thứ canh quên lãng ấy của Mạnh Bà. Bởi ở họ vẫn còn những tình si, nghiệp duyên chưa thể chấm dứt. Hay sự tham, sân, si trong cõi lòng chưa thể buông bỏ, vẫn cứ thù hằn, oán hận.

Chính vì vậy, con người muốn giải thoát thì cần giác ngộ, muốn ngộ được ắt phải tu hành từ sự thực tập chánh Pháp, nương tựa vào mảnh đất của Tam bảo. Chúng ta nên hiểu rằng luật nhân quả luôn công bằng không thiên vị một ai, siêng năng tinh tấn tu hành thì chứng quả giải thoát, gieo tạo ác nghiệp thì đến hồi đủ duyên phải trả quả xấu.

Truyền thuyết về canh Mạnh Bà

Theo câu chuyện được ghi ghép lại trong sách Ngọc lịch sao truyện, Mạnh Bà là người phụ nữ sống vào đời Tây Hán Trung Quốc. Ngay khi nhỏ, bà đã được tu học và am tường các sách triết lý Nho gia. Khi lớn lên, bà lại chuyên tâm vào việc niệm kinh tụng Phật, giúp tâm thanh thản, an nhiên.

Trong suốt cuộc đời của mình, bà tuyệt nhiên không nhớ đến những chuyện quá khứ. Bà cũng không nghĩ đến những chuyện tương lai hay vui buồn, hỉ nộ dương gian. Bà chỉ toàn tâm toàn ý tu niệm kinh Phật. Đồng thời khuyên nhủ mọi người sống thiện lương, không sát sanh tạo nghiệp.

Thời kỳ Đông Hán Trung Quốc, dương gian liên tục bại lộ thiên cơ – điều bí mật của Trời. Nguyên nhân là do có nhiều người biết chuyện kiếp trước, kiếp sau nên khai khẩu tiết lộ. Thế nên, Thiên Đế hạ lệnh nhờ Mạnh Bà xuống âm phủ trông coi lại việc này.

Câu chuyện thứ 1

Mạnh Bà vốn là tiểu thư Mạnh Nguyệt Nương, con trong gia đình giàu có thời Tây Hán. Thế nhưng cô không màng cuộc sống nhung lụa, chỉ muốn được tu hành, lớn lên cô cải trang thành thành nam nhi để có thể nay đây mai đó tầm sư học Đạo.

Một lần cô đi qua núi Võ Đang và biết rằng nơi đây có chân nhân nên muốn nhân cơ hội này gặp gỡ, học hỏi. Chân Vũ Đại Đế – một trong bốn vị thần tinh tú của Đạo gia đã tiên đoán được sự xuất hiện của một bậc cao nhân như Mạnh Nguyệt Nương, bèn sai đồ đệ đi tiếp đón.

Thế nhưng vị đồ đệ lại tỏ ý khinh thường khi cho rằng cô chỉ là một thôn nữ bình thường, không đáng để tiếp đón long trọng. Vị đồ đệ bèn đi luyện công và sai tiểu đồng mang chén trà ra mời khách.

Mạnh Nguyệt Nương khó chịu và muốn cho vị đồ đệ kia một bài học. Bà lấy ít thảo dược bỏ vào chén trà, uống xong lăn lộn trên mặt đất, vừa ôm bụng vừa kêu lên: “Trong trà có độc”. Vị đồ đệ lúc này mới xuất hiện thấy khách đang nằm co ro rên rỉ và bưng chén trà lên xem thì Nguyệt Nương đã cho chén trà vào miệng.

Thảo dược cô cho vào cốc lành tính để dùng ngoài da nhưng khi uống vào sẽ đắng đến 3 tháng sau mới hết. Biết là an toàn nên cô chỉ định đùa nhưng không ngờ vị đồ đệ ấy lại trở nên ngờ nghệch, đôi mắt cứ lơ đãng nhìn xung quanh. Thực ra, bột thuốc của Mạnh Nguyệt Nương khi pha lẫn cùng với trà tiên thảo của núi Võ Đang lại có thể giúp người ta quên đi quá khứ, đạt đến độ thân tâm thuần tịnh.

Đúng lúc Chân Vũ Đại Đế về thấy thế nên trách cứ: “Ta biết đạo hữu tới trong lúc vắng nhà nên dùng trà tiên thảo của núi Võ Đang chiêu đãi thể hiện sự hiếu khách, cớ sao ngươi lại giở trò với đệ tử ta?”.

Mạnh Nguyệt Nương cự cãi: “Đồ đệ của ông thể hiện sự bất kính nên ta cũng chỉ đùa một chút tại sao ông còn bênh vực?”

Chân Vũ Đại Đế: “Đạo hữu hiểu nhầm rồi, bần đạo đến đây chỉ để nói lời cảm tạ. May nhờ tiên dược của đạo hữu, tên đồ đệ chẳng ra sao của ta nay đã tu thành kim đan đại đạo!”

Mạnh Nguyệt Nương: “Sao có thể thế được? Thuốc của ta chỉ để trị vết thương ngoài da, hà cớ gì lại giúp người ta tu thành được?”

Chân Vũ Đại Đế cười lớn: “Đồ đệ của ta đã tu hơn 300 năm nhưng vì tư tưởng vẫn còn nhiều tạp niệm nên mãi không thành đạo. Nhờ có tiên dược của đạo hữu, tên đồ đệ ngốc ấy đã quên đi quá khứ, tâm trí thanh tịnh, cho nên chỉ trong nháy mắt đã đắc đạo thành tiên”.

Sau đó, Chân Vũ Đại Đế lấy ra một gói đồ tặng cho Mạnh Nguyệt Nương để tỏ lòng thành kính. Mạnh Nguyệt Nương và Chân Vũ Đại Đế sau cơ duyên gặp gỡ đó đã kết làm huynh muội, trước khi đắc đạo thành tiên, bà đã ở lại núi Võ Đang tu luyện suốt 49 năm.

Món trà kể từ đó gắn liền với câu chuyện tu đạo của bà và chỉ có mình Mạnh Nguyệt Nương mới có thể chế xuất ra được. Nó là thứ báu vật có sức mạnh kinh thiên động địa, chấn động quỷ thần, biết bao người tu tiên luyện đạo muốn có mà không thể được.

Câu chuyện thứ 2

Có một truyền thuyết Mạnh Bà khác được lưu truyền khá rộng rãi theo “Ngọc lịch sao truyện” đã ghi lại rằng, Mạnh Bà sinh sống vào thời kỳ Tây Hán.

Từ nhỏ đã là cô gái đã chuyên tâm học tập và lớn lên rất chăm chỉ niệm tụng kinh Phật, luôn cư xử đúng mực, khuyên nhủ mọi người đừng sát sinh, nên ăn chay. Bà vẫn trinh trắng cho tới khi 81 tuổi nên mọi người gọi bà là “Mạnh Bà A Nãi”. Sau đó, bà tiếp tục vào trong núi tu hành và cuối cùng đắc đạo thành Tiên.

Tới thời kỳ Đông Hán, trên thế gian có nhiều người biết được chuyện kiếp trước và kiếp sau nên thường xuyên tiết lộ Thiên cơ (điều bí mật không thể tiết lộ). Quá nhiều người biết về quá khứ nên cuộc sống loạn lạc, họ tìm tới nhau để trả thù, để tìm lại tình yêu trong khi đối phương đã có cuộc sống mới. Vì vậy, Thượng thiên đặc mệnh cho Mạnh Bà làm thần ở Âm phủ để muốn bà giúp mọi người quên đi quá khứ. Kể từ đó, bà dùng một loại canh đặc biệt khiến những ai uống canh sẽ quên được tất cả rồi mới được chuyển kiếp.
Họ đều sẽ không còn nhớ rõ về kiếp trước của mình và hết thảy những gì trải qua ở âm phủ, để tránh cho việc con người thế gian bị vướng bận vào yêu và hận.Mỗi một người đều phải đi qua cầu, Mạnh Bà đều sẽ hỏi có uống canh không, nếu không uống canh, thì không qua được cầu Nại Hà, không được đầu thai chuyển kiếp.

Có người đau khổ chỉ vì không biết lãng quên nhưng nếu như uống bát canh Mạnh Bà mà có thể làm lại được từ đầu, tại sao con người không chọn sự buông bỏ. Vào giờ khắc phá kén chui ra, tất cả những ký ức ban đầu đều không còn tồn tại, giờ phút này chỉ còn hiện tại và ta xứng đáng có quyền bắt đầu lại một cuộc đời mới tươi đẹp hơn…

BÀI VIẾT HAY ĐỪNG BỎ LỠ

Top Car News Car News