Theo góc nhìn của đạo Phật, mỗi loài ngạ quỷ sẽ có thức ăn, quần áo khác nhau, có loại ăn tinh khí, ăn mùi, có loại lại ăn hương hoa, ăn đồ dơ bẩn… và tất cả những gì chúng được hưởng đều phụ thuộc vào nghiệp lực và phước phần của mình. Và chúng sinh sau khi chết tái sinh vào cõi ngạ quỷ là trường hợp duy nhất nhận được phần hiến cúng của thân quyến.
Như trong bài kinh Cúng linh, thuộc kinh Tăng Chi Bộ IV, Chương 10, phẩm Jànussoni, phần Jànussoni, Đức Phật có dạy: Ở đây, này Bà la môn, những người nào… sau khi thân hoại mạng chung sinh vào địa ngục, sinh vào loại bàng sanh, sinh cộng trú với loài người, sinh cộng trú với chư Thiên. Những vị này, được nuôi sống và tồn tại với những món ăn ứng với cảnh giới của các vị ấy. Này Bà la môn, đây là không tương ưng xứ; trú ở những nơi ấy, các vị ấy không được lợi ích của bố thí ấy.
Lại nữa, trong bài kinh Chuyện ngạ quỷ ngoại bức tường thuộc Kinh tạng Nam Truyền, Tiểu Bộ Kinh 3, Ngạ quỷ sự, phẩm Con rắn, Đức Phật dạy ở cõi ngạ quỷ không hề có chợ để buôn bán, trao đổi, mua sắm và cũng không có cày cấy.
Ngài khẳng định rõ, các vong linh (ngạ quỷ) được nuôi dưỡng thân là nhờ vào vật chúng ta cúng dường Tam Bảo. Giống như tất cả dòng sông chảy xuống đổ đầy sẽ tạo thành đại dương, cũng vậy những gì chúng ta bố thí, cúng dường Tam Bảo, làm các việc phước báu hồi hướng đến vong nhân thì các vong nhân mới được thọ hưởng no đủ.
Cũng trong bài kinh trên, có câu chuyện vua Bình Sa thiết lễ cúng dường lên Đức Phật cùng Tăng đoàn rồi hồi hướng phước lành đó tới chúng ngạ quỷ thì chúng được thọ hưởng rất nhiều lợi ích, thoát khỏi cảnh giới khổ đau.
Khi vua dâng lễ cúng dường cháo gạo và các thức ăn đủ loại cứng mềm rồi hồi hướng công đức lễ vật ấy cho chúng thì trong chốc lát liền xuất hiện các thực phẩm khác, thậm chí cả thực phẩm thiên giới cho chúng ngạ quỷ hưởng thọ.
Tiếp đó, khi vua cúng dường y phục và sàng tọa, tinh xá rồi hồi hướng công đức lễ vật ấy. Sau đó, liền xuất hiện cho chúng các thiên y, thiên cung, sàng tọa, khăn phủ và đồ trang sức.
Trong bài kinh Chuyện tiểu chủ ngân khố có kể về ông tiểu chủ ngân khố, khi sống trên đời, vì có tiền của, ham hưởng dục lạc, làm nhiều việc ác, không tạo công đức bố thí, cúng dường. Sau khi chết, vì không có phúc phần dự trữ, nên ông bị đọa làm vong linh ngạ quỷ, phải chịu quả báo đói khát đau đớn. Vì vậy, nên ông thường đến bà con thân quyến, để mong được giúp đỡ. Nhưng do họ có tà kiến, họ cho rằng, sau khi con người chết đi, sẽ lại được sinh trở lại làm người, ở đâu đó trong chốn nhân gian này, nên họ chẳng để ý đến việc cứu giúp ông.
Nhưng do các thầy Bà La Môn tu tà kiến, không sinh được công đức phước báu, để cứu các vong linh ngạ quỷ, nên khi các thầy Bà La Môn hồi hướng ông không nhận được lợi ích gì.
Sau đó, nhân duyên đặc biệt, ông đã được vua A Xà Thế thiết lễ cúng dường tứ sự cho Đức Phật và Tăng đoàn tu tập trai giới phạm hạnh và hồi hướng phúc báu đó đến cho ông. Nhờ công đức tu hành cao quý ấy mà ông đã thoát kiếp ngạ quỷ đói, được trở thành một vị thần đầy oai lực, được sống sung túc.
Qua đây, chúng ta hiểu rằng cuộc sống cõi ngạ quỷ hoàn toàn không giống như khi còn sống trên cõi người. Tại đây, ngạ quỷ sống bằng phước báu cho nên chúng ta đốt vàng mã thì cõi ngạ quỷ cũng không thể nào mua sắm được.
Y lời Đức Phật dạy, để vong linh, ngạ quỷ có cơm ăn, quần áo mặc, giảm bớt khổ đau,… chúng ta nên cúng dường trai Tăng và hồi hướng phúc báu ấy cho các vong linh thì họ sẽ được thọ hưởng vật thực.
Nguồn: tamhuongphat.com!