Người xưa có câu: ‘Nhất thanh, nhị sắc, tam hình’ – tiếng nói quan trọng bậc nhất, thứ đến sắc diện rồi sau cùng là hình thể. Chuông trống có âm thanh, người có tiếng nói, vì thế qua giọng nói có thể đoán được tính cách của chủ nhân.
Giọng trầm ấm, có âm điệu, đĩnh đạc, hơi dài là tốt. Giọng líu ríu, thều thào, lí nhí, hơi ngắn là xấu.
Tiếng to thì phải âm vang như chuông trống; tiếng nhỏ thì phải như nước suối mát chảy róc rách là tốt. Tiếng đục, tiếng thô, the thé là xấu.
Tiếng nói trì trệ, khô cằn, trước nhanh sau chậm hay ngược lại, chưa dứt tiếng thở đã mất, chưa nói mặt đã biến sắc đều thuộc loại tiện tướng.
Căn cứ âm thanh chia thành:
– Khô rít: Chủ khốn đốn, uất ức suốt đời.
– Vỡ nứt: Chủ phá bại, cơ khổ.
– Nặng đục: Chủ thô lỗ.
– Nhức tai: Chủ tài lộc bất định, dù có quyền chức cao nhưng vẫn lao đao.
– Gián đoạn: Chủ hữu danh vô thực, cuối cùng thân bại danh liệt.
Khi xem xét tướng cách tiếng nói cần kết hợp với thái độ khi nói chuyện.
– Người nào cười nói tự nhiên là tốt.
– Vừa nói chuyện mà mặt đã đỏ lên thì là người không đáng để chia sẻ bí mật.
– Lúc cười phảng phất tiếng khóc là người cô độc, buồn khổ.
Đàn ông tối kỵ nói ỏn ẻn như đàn bà. Đàn bà tối kỵ nói ồ ồ như đàn ông. Sách xưa có câu: “Nữ hữu nam thanh tất hình phu khắc tử. Nam hữu nữ thanh tất tiện bần”. (Nữ mà giọng như nam thì khắc con cái; nam giọng như nữ thì cả đời bần hàn, nghèo khó.)