Phật học

Phước báu hay phước đức là gì? Phước đức có bị hết hay không?

Phước báu hay phước đức là gì? Ta hay nghe phước dày, phước mỏng vậy phước đức có bị hết hay không? Cùng tìm câu trả lời càng khiến ta phải thức tỉnh về từng việc nhỏ ta đã làm và cân nhắc hơn điều ta sẽ làm.

bài học cuộc sống, lời phật dạy, phước báu là gì, phước đức là gì, phước báu hay phước đức là gì? phước đức có bị hết hay không?

1. Phước báu hay phước đức là gì?

Phước báu hay phước đức là quan niệm đặc thù của Đông Phương. Đối với Tây Phương thì chỉ có gia tài, sự nghiệp, di sản để lại cho con cháu chứ không có chuyện phước báu hay phước đức.

Quan niệm “phước báu hay phước đức” đã trở thành gần như đời sống tâm linh, gắn chặt với lối suy nghĩ và cuộc sống của con người Việt Nam và Trung Hoa. Người Việt Nam ta ai cũng mong cầu phước đức, lo vun trồng phước đức và rất sợ vô phúc.

Chúng ta hãy xem người đời và tục ngữ, ca dao nói:

-Có phúc mặc sức mà ăn.

-Phúc đức tại mẫu.

-Phúc như Đông Hải (Phúc nhiều và to lớn như Biển Đông)

-Phước chủ lộc thầy.

-Phúc bất trùng lai.

-Vô phúc đáo tụng đinh.

-Người trồng cây cảnh người chơi. Ta trồng cây phúc để đời cháu con.

-Khi chúc tụng nhau người ta chúc Phúc, Lộc, Thọ. Có Lộc, có Thọ mà vô Phúc thì cũng vất đi. Làm quan lớn, giàu có, quyền thế nhưng vợ con chết hết, cô quả cô độc thì cũng là vô phúc.

-Khi gia đình gặp tai nạn khốn khó hoặc con cái bất hiếu chúng ta nói “Nhà vô phúc”

-Đang giàu có, quyền thế (bây giờ gọi là đại gia, đại tư bản) bỗng nhiên bị truy tố ra tòa, kết án có khi tịch thu gia sản, tử hình người, người đời nói “phước đức hết rồi”.

-Nhà giàu có sang trọng quyền thế, con gái con trai hư hỏng, phá nát của cải của cha mẹ, gây tiếng xấu cho gia đình …người đời gọi đó là nhà vô phúc.

-Con cái không đến nỗi nghèo đói, đuổi mẹ già ra ngoài đường sống như một kẻ ăn mày, người đời gọi đó là “bà mẹ bạc phước”.

Vậy phước đức là gì?

Dường như “phước đức” là một lực thiêng liêng, vô hình chi phối hạnh phúc, khổ đau của con người. chính vì thế con người mới cầu xin phước đức. Thế nhưng suy nghĩ và phân tích tới nơi tới chốn, dù là lực vô hình, chúng ta có thể nhìn rõ hình ảnh của phước đức như sau:

-Sống thọ, mạnh khỏe, không chết đâm chết chém, tử hình. Khi già chết có gia đình con cái quây quần chung quanh gọi là có phúc.

-Gia đình dù giầu dù nghèo, con cái nên người, có vợ có chồng, nghề nghiệp đàng hoàng, biết hiếu thảo với cha mẹ là nhà có phúc.

-Gia đình ba đời cháu con đỗ đạt, ra làm quan, tiếng thơm để lại đó gọi là đại phúc.

-Đang lao vào con đường hư hỏng, được quý nhân hoặc thiện tri thức giác ngộ cho, bỏ con đường xấu như gái điếm, trộm cắp, xì-ke ma túy, lường đảo, giang hồ đâm thuê chém mướn, đòi nợ thuê… để trở lại con đường lương thiện là có phúc.

– Nghèo mạt rệp tính lao vào đường trộm cắp hoặc tự tử chết, được thiện tri thức hay người tốt chỉ bảo cho rồi lấy lại niềm tin, cố gắng vươn lên rồi có một cuộc sống bình thường…đó là có phúc.

-Con gái nhà nghèo nhưng nết na, chịu thương chịu khó, lấy được chồng đàng hoàng, có địa vị, có cơ sở làm ăn, người đời nói “Con nhỏ đó thật có phước” hoặc “Kiếp trước chắc nó có tu.”

-Vợ chồng dù giàu nghèo, sống hòa thuận với nhau là có phúc. Gây gổ, đánh đập, giết hại hoặc ly dị nhau là vô phúc.

-Anh em hòa thuận, thương yêu, đùm bọc nhau là có phúc. Anh em chia lìa hận thù là vô phúc.

-Bệnh tưởng chết, gia đình chuẩn bị mua áo quan, may đâu gặp được thầy được thuốc, bệnh hết, người đời gọi là “phước mà qua khỏi”.

-Tai nạn thảm khốc, người ta chết hết mà mình sống, người đời gọi đó là “đại phước”.

-Một đất nước yên lành, không chiến tranh, không khủng bố, ít thiên tai, dù giầu dù nghèo cũng là “phước báu”.

Nói tóm lại “phước đức hay phước báu” chính là những điều tốt lành đến cho bản thân hay gia đình mình, xa hơn cho một cộng đồng, cho một đất nước.

2. Liệu phước đức có bị hết?

Thường khi có vận may đến với mình ta thấy mọi thứ quá dễ dàng nên chẳng trân trọng, ta chẳng biết mình có phước sâu dày đến đâu, cứ đang sung sướng thì cứ thế sử dụng, đến lúc hết phước, mình cần kiệm, chắt chiu cũng đã muộn màng.

Ví dụ điển hình là những nghệ sĩ có tài năng, tiếng tăm nhờ phước lớn từ kiếp trước nhưng họ không giữ gìn, tiêu xài quá nhiều phước của mình bằng việc ăn chơi, sa đọa, đến cuối đời phước âm lại rơi vào cảnh nghèo khó, bệnh tật, không chốn dung thân,…

Có những ông hoàng, bà chúa thời phong kiến khi xưa. Nhưng tại sao hầu hết các triều đại phong kiến đều kết thúc với những cái chết nhục nhã, lẩn trốn và kiệt quệ. Bởi vì hầu hết các triều đại vua chúa, cuối cùng đều đắm chìm trong rượu và đêm ngày ở bên các cung tần mỹ nữ.

Được làm người thực ra đã là phước lớn vì so với loài động vật chúng chẳng có quyền chọn lựa nhiều như chúng ta, thậm chí sinh mạng đôi khi còn bị chúng ta quyết định.

Có thể nói, ai phước lớn thì càng có nhiều quyền chọn lựa, như người giàu họ có quyền, có tiền trong tay, tha hồ có nhiều lựa chọn. Trong khi ai đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì lấy tiền đâu ra mà kén cá chọn canh.

Người nhiều phước còn được nhiều người lắng nghe, tin tưởng, vậy nên khi nào thấy mình ít được lắng nghe thì nhớ tỉnh thức để hiểu rằng mình đang có phước mỏng.

Có người sinh ra trong nhung lụa, có người mở mắt đã là ăn xin, khi sinh ra con người chẳng thể chọn được. Đó là phước báo. Phước báo có tuần hoàn, có tăng trưởng và có tiêu diệt.

Nhưng vì thế chớ vội mừng, đừng vội dùng quyền của mình mà ép người, vì đó là phước bị hao hụt, hãy dùng tình thương, sự đức độ của mình để đối đãi với người.

Hãy bớt nhờ người giúp, ép ai đó làm theo ý mình để tránh tổn đi phước báu của mình nếu không muốn sau này làm gì cũng thất bại mới nhận ra phước báu đã tiêu tan từ bao giờ.

Thế nên mới có chuyện có những người đi phẫu thuật thẩm mỹ để mong có dung nhan đẹp hơn nhưng kết quả là nhan sắc xuống dốc hoặc bị tử vong, vì họ không biết rằng mình đã dùng sạch hoặc âm phước của mình chỉ vì hành động đấy.

Vì thế, phước đức sẽ có ngày hết lúc nào không hay. Do đó, làm người đừng cố dùng hết phước thay vào đó hãy tìm cách để tạo phước cho mình và mọi người.

bài học cuộc sống, lời phật dạy, phước báu là gì, phước đức là gì, phước báu hay phước đức là gì? phước đức có bị hết hay không?

3. Cách giữ được phước báu cuộc đời

Thật là may mắn cho những ai đã đủ tỉnh thức mới dám tự vấn bản thân rằng: Phước đức có bị hết hay không? Dân gian có câu: Phước bất tận thâu, Lộc bất tận hưởng. Tạm hiểu là: “Khi được phước, được lộc đừng bao giờ hưởng hết một mình, mà nên san sẻ và Phải tích phước và (tiết) kiệm phước!

Thế mới thấy, đáng sợ nhất là hưởng hết phước báo mà không tạo ra phước mới. Câu dân gian trên có nghĩa là cách để gữ phước báu cũng giống như cách bạn đang tiết kiệm tiền vậy, cũng phải dành dụm và tìm cách để nó sinh sôi mỗi ngày.

Và người xưa đã chỉ ra rằng muốn giữ được phước báo thì lại phải san sẻ, tức là cho đi thật nhiều với thái độ vô tư, vui vẻ, mong điều tốt đẹp đến cho mọi người. Vì thế, bên cạnh việc tiết kiệm thì phải biết cho đi nữa, chứ không phải khư khư ôm hết về mình với suy nghĩ có càng nhiều càng tốt.

Việc làm điều tốt, điều phước đức cho mọi người có thể xem là hình thức “đầu tư” để chúng nhân lên, sinh sôi ra nhiều thêm lên, chứ không phải chỉ giữ để không hết.

Ví dụ như thấy hoàn cảnh khó khăn thì ta có thể làm từ thiện, mình có ít giúp người ta ít, có nhiều thì giúp người ta nhiều, dù khó khăn trong kinh tế nhưng luôn tự nhủ mỗi năm phải làm từ thiện.

Có như vậy thì gương mặt họ luôn bừng sáng, thanh thản và hạnh phúc còn tiền bạc sẽ đến chậm hơn và theo sau nên cũng không cần vội vã.

Muốn nhận được thì trước tiên bạn hãy học cách cho đi. Mà không cần có tiền và giàu có mới cho đi và bố thí. Ta không có tiền thì bố thí lời nói, trí tuệ, hành động…..!

Không ngẫu nhiên khi mà những người giàu nhất thế giới luôn ý thức làm từ thiện khi họ còn giữa giàu có. Ví dụ như Bill Gates biết làm từ thiện ngay khi kiếm được những đồng đô la đầu tiên. Không chỉ tạo ra phước mới bằng việc làm từ thiện mà ông cũng rất “tiết kiệm” phước bằng lối sống chuyên cần, không dùng đồ xa xỉ và tiệc tùng nhậu nhẹt.

Ngược lại, có quá nhiều tấm gương của những người thành công sớm nhưng đã hưởng hết mà không biết cách chăm sóc, vun trồng tạo ra phước báo mới nên công danh càng về cuối đời càng lụn bại.

Khi xưa lời Phật dạy về phước đức đã chỉ ra cách để giữ được phước báo, tài sản ta kiếm được thì hãy chia thành 4 phần:

Một phần để sử dụng hàng ngày, sinh hoạt, kinh doanh.

Một phần để dự trữ phòng khi bất trắc.

Một phần để giúp đỡ bà con quyến thuộc, người nhà.

Và một phần để làm từ thiện, công đức.

4. Lời Phật dạy về phước đức

Chắc bạn đã từng ngưỡng mộ những người giàu có và bắt đầu so sánh với những người cũng chăm chỉ làm ăn vất vả mà sao không thể giàu. Tiền bạc kiếp này của họ dồi dào như vậy là bởi kiếp trước họ đã tạo nhiều phước đức, gieo hạt giống bố thí rất nhiều cho người khác.

Theo quan điểm của Phật giáo, tiền bạc bản thân cũng có ẩn chứa luật nhân quả. Nhìn nhận một cách đơn giản, khách quan thì luật nhân quả về tiền tài chính là khi biết “tu phúc”. Hành thiện tích đức, phúc báo và tiền tài đều sẽ theo đó mà đến như nước.

Những cách tạo phước đức theo lời Phật dạy:

– Hiếu thảo với cha mẹ: Chẳng cần phải làm điều gì xa xôi, điều trước tiên Phật dạy chúng ta muốn sống tốt và đạo đức thì phải biết cung kính, hiếu thảo với ông bà cha mẹ, vui vẻ, thuận thảo với anh chị em, hòa hợp với bà con cô bác láng giềng bằng cách yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau trong tình cảm sâu sắc của nhân loại.

Trong trăm điều thiện, trước hết là hiếu thuận, hiếu kính với cha mẹ. Hiếu thuận không chỉ là hồi báo công ơn cha mẹ sinh thành dưỡng dục mà còn vâng theo tâm nguyện của cha mẹ, để đấng sinh thành vui lòng. Trong trời đất, đối với con cái, cha mẹ là quan trọng nhất, hiếu kính với cha mẹ là việc tích đức đơn giản nhưng tốt đẹp còn hơn cả cầu Thần bái Phật.

– Tích đức từ đôi tay: Mỗi người đều cần tiếng vỗ tay của người khác bởi vì ủng hộ, khen ngợi người khác là điều cần có ở mỗi người. Bởi vậy, chúng ta cần chú ý học cách ca ngợi, vỗ tay tán thưởng người khác.

Không biết vỗ tay, khen ngợi người khác thì đời người thực sự quá nhỏ hẹp. Cho người khác tiếng vỗ tay kỳ thực là cho chính bản thân mình! Đôi khi cho đi, nhận lại thực ra chỉ đơn giản là như vậy bạn ạ.

– Lòng khoan dung: Không thể khoan dung người khác có thể là bởi vì lòng dạ của mình còn quá nhỏ hẹp! Dùng khoan dung có thể cải biến một con người lầm lỗi.

Người có lòng khoan dung sẽ dễ dàng chiếm được lòng người khác. Hãy học cách tha thứ khuyết điểm của người khác. Đôi lúc, một quan hệ tốt đẹp là từ nhẫn mà sinh ra đấy.

– Bố thí: Đức Phật dạy có 3 loại bố thí chúng ta có thể thực hiện: Bố thí tài (tiền bạc), bố thí Pháp (giảng pháp cho mọi người), bố thí vô úy (ăn chay, giới cấm không sát sinh). Khi hiểu được cần bố thí như thế nào đó chính là “tu phúc”. Cho dù trong đời này bạn không thấy được kết quả nhưng tương lai chắc chắn sẽ được phúc báo tốt lành. Tuy nhiên có một nguyên tắc rất quan trọng trong khi bố thí chính là bố thí trong phạm vi năng lực của bản thân mình.

Ngay cả lúc tay không, ta vẫn có thể bố thí. Có khi chỉ là một nụ cười nho nhỏ, lời hỏi thăm sức khỏe hay một tiếng chào thân ái. Như vậy đều đã là bố thí, đều đã tạo một cơ sở phúc báo cho chính mình vậy.

– Từ lời nói: Lời nói cần phải thể hiện sự khoan dung độ lượng đối với người khác. Một lời khen ngợi đúng lúc có giá trị ngàn vàng.

Ví như lời nói thẳng, ta có thể chuyển sang cách nói “vòng, nói giảm, nói tránh” một chút. Với lời nói lạnh như băng, hãy hâm nóng lên một chút trước khi nói. Vì thế, đừng thích gì nói nấy, phải nghĩ kỹ trước khi nói.

– Cứu người: Khi gặp người bị nạn, gặp khó khăn, rơi đồ xuống đường, nên đến giúp đỡ, nếu ta bỏ đi thì ắt về sau sẽ gặp quả báo.

Nhìn thấy những đoạn đường hư, lở,… Chúng ta nên mở lòng bồi đường, đắp lộ để cho nhiều người đi qua được bình an.

– Phúc đức từ việc biết lắng nghe: Người xưa có câu: “Nhìn nhiều, nghe nhiều và nói ít”. Người biết lắng nghe thường được lòng người khác bởi lắng nghe là một cách lấy lòng người khác tốt nhất.

– Hóa giải hận thù: Cuộc sống khó khăn, nhiều người hay nói lời cay độc nhưng đó là cách họ thể hiện, còn cách cư xử với điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào bạn. Ngay cả khi ai đó xúc phạm, hãm hại bạn thì hãy điềm tĩnh, đối đãi một cách thiện lành nhất.

Biết đâu, nhờ những tai ương mà người ta mang tới lại giúp bạn khám phá nhiều hơn về bản thân, hiểu thêm về điểm mạnh, điểm yếu của mình? Vậy thì tội gì mà nuôi sự hận thụ vì dù chỉ giữ một chút hận thù, không những không tiêu trừ được nghiệp lực, mà nó sẽ càng nặng hơn lên.

– Lòng lương thiện: Lời Phật dạy về phước đức chắc chắn không thể thiếu lòng lương thiện. Càng lớn tuổi bạn sẽ càng nhận ra rằng không cần phải đe nạt, không phải ép buộc ai, bạn chỉ có thể thu phục lòng người bằng sự lương thiện của mình.

Sự lương thiện của bạn được người khác cảm nhận rất rõ, thậm chí bạn có thể “thuần hóa” được cả những kẻ có dã tâm. Thực ra trong một con người luôn có mặt tốt và mặt xấu và người xưa nói quả không sai: “Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”, khi người có dã tâm ở bên bạn họ cũng trở nên hiền lành đến kỳ lạ.

TH!

BÀI VIẾT HAY ĐỪNG BỎ LỠ

Top Car News Car News